🐴 Nam Thê Của Tể Tướng

Nam thê của tể tướng ( Tể tướng nam thê) Mẹ đẻ: Mạc Trà Con nhỏ: Đông Dương x Diệp Vân Khanh - Bình phàm ôn nhu bao dung nhân thê thụ x Phong lưu tra công sau thành trung khuyển lưu manh công Rà bom: Cổ trang, quan đấu, trạch đấu, tiểu ngược, ngọt văn, HE Nam Thê Của Tể Tướng Chương 10: Nói Chân Tướng đại bá của y bức y vứt bỏ thể diện của thân nam tử để đi làm nam thê, sau đó còn bị người trong tộc phản bội, thân đại bá lập mưu đoạt gia sản, cuối cùng y lại chịu đựng năm năm bị hiểu lầm. Nam thê của Tể tướng. Chương 70. Nam thê của Tể tướng Chương 70: Phiền toái. Chương trước Chương tiếp . Ngoài phòng trời nổi trận tuyết lớn, gió lạnh đến thấu xương, trong phòng Đông Dương buồn ngủ nằm nghỉ trên ghế.Nha đầu khinh thủ khinh cước, nhẹ nhàng thêm Thừa tướng Trung Quốc: là một chức quan cao nhất trong hệ thống quan chế của phong kiến Trung Quốc, sau vua hay hoàng đế.Tùy theo từng thời kỳ, có thay đổi ít nhiều về tên gọi: thừa tướng, tể tướng, tướng gia, tướng quốc v.v. Chức nhiệm chính của tể tướng là thay mặt vua hay hoàng đế giải quyết mọi Phượng Kinh Thiên , chương 452 của tác giả Lạc Tùy Tâm cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Nam Thê Của Tể Tướng; Chương 27; Giới Thiệu. Đọc truyện hay đam mỹ sắc, đam mỹ sủng, đam mỹ ngược, đam mỹ tổng tài, đam mỹ cổ đại, đam mỹ xuyên không. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ. Sách "Đại Nam liệt truyện" ghi chép lại rằng: Đến khi vua gần mất, mọi việc về sau, đều dặn dò ủy thác cho Hậu. Lại diện dụ các quan rằng: Quý phi là nguyên phối (vợ cả) của trẫm, là người phước đức hiền minh, giúp ta coi công việc trong cung cấm đã 7 năm. Chu Vũ nam lời nói rơi xuống, hắn liền nghênh hướng Thần Mộc tể tướng phủ Tam lão, ngăn cản bọn hắn đối phó Mạc Thanh Vân. Đã nghe được Chu Vũ nam lời nói, Thiết Tê bọn người không dám chần chờ, lập tức đi theo Chu Vũ nam sau lưng. Mệnh lý cho người Nam sinh giờ Sửu, Thứ Sáu ngày 20/11/1987 Dương lịch. Âm lịch là giờ Quý Sửu ngày Quý Dậu tháng Canh Tuất năm Đinh Mão (TANG ĐỐ MỘC). Thiên tài lâm trường sinh, vượng địa: Là cha con hoặc thê thiếp hòa thuận, được của nhờ cha, nhò vợ. Cha và vợ lAlZAY. Audio Nam Thê Của Tể tướng. Tác Giả Mạc Tà. Thể loại Cổ trang, chủng điền văn, quan trường, phong lưu tra công sau trung khuyển công, bình phàm nam thê thụ, 1×1,HE. Giới Thiệu Vì muốn tránh né sự tranh quyền đoạt thế trong triều dình mà Dịch gia tại phủ Bình Dương liền chấp nhận sự sắp đặt của trường bối làm , thú dân nam Vệ Đông Dương. Dịch Vân Khanh vốn là trường tôn của Dịch Gia ba tuổi đã biết làm thơ năm tuổi có thể viết thơ, sáu tuổi liền có kiến giải riêng, có thể nói là một thần đồng đã vậy bên ngoài còn tuấn tú tiêu soái. Nhưng còn Vệ Đông Dương, dung mạo bình thường, dáng vẻ không gì nổi trội thân phận bình thường, không thích khoa trương cũng không tìm được tài nghệ gì, thường thường nửa ngày nói không nên lời, có thể coi như là một người bình thường, không có gì nổi bật.. Một người bị nhị thúc ở trong kinh thành bức bách, một người bị đại bá trong nhà hãm hại, hai con người nguyên bản sẽ không gặp nhau nhưng vì bắt buộc lại có duyên gặp gỡ. Kịch thấu chính là một vị quân tử anh tuấn tiêu sái, tài hoa hơn người, hạc trong bầy gà bị nam thê xuất thân nông gia hấp dẫn, tiến lên con đường trung khuyển. Các nhân vật trong truyện vai chính Dịch Vân Khanh hắn, Vệ Đông Dương y ┃ phối hợp diễn Dịch lão thái gia, Dịch Vân Xuân ┃ cái khác săn thú, làm ruộng, hoa đào….. Nguồn Text Edit Đông chí Beta Tân sinh Nguồn Tầm mắt Đông Dương theo khe cửa chuyển tới nhà chính, lão gia,phu nhân, công tử, thiếu gia từng sống trong an nhàn sung sướng, hưởng hết vinh hoa phú quý đang đối mặt cục diện trước mắt, tất cả đều thật bó tay không tìm được biện pháp, tất cả đều hiện rõ không chút che Dương Dịch gia, từng trăm năm thư hương thế gia, tổ tiên đều giữ chức thái phó qua nhiều triều, chỉ tính thương hải ruộng đất vinh quang không hết,trong lòng Dịch lão thái gia vì vinh quang của Dịch gia mà toàn lực duy trì đứa con trai thứ hai ở kinh làm quan, dùng toàn lực tài lực nhân mạch để duy trì. Đáng tiếc,người con trai thứ hai của Dịch gia đem lại cho Dịch gia không phải là vinh quang, mà là họa sát con trai thứ hai của Dịch gia thân là quan nhị phẩm, ám độ trầm thương đi theo Nhị vương gia, sự bại. Kim thượng phán hắn bị xử tử, còn lại một nhà Dịch gia bị lưu đày tới Dương hai tháng xóc nảy lên đường, rốt cục buổi sáng hôm nay tới thôn nhỏ ở Dương Châu. Dương Châu thuộc tỉnh Giang Nam, lúa nước thừa thãi, gần năm năm mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an,dân trong thôn an cư lạc nghiệp, thực thiện lương, là một thôn mà mọi nhà đều là phú quý, lương thực dư thừa. Đáng tiếc, mọi người không ai chú ý tới thôn dân sống an nhàn sung gia của Dịch gia, từng là một Tam gia không phải tơ lụa thì sẽ không mặc nay một thân quần áo thô ma, nước miếng tung bay đang nói gì đó.“Cha, ngần ấy năm nhị ca làm quan đã giúp chúng ta được cái gì? Về nhà trừ bỏ lấy tiền chính là lấy vật, chỉ vì trợ giúp hắn có cái chức quan mà thời cơ không đến. Nói chúng ta không nuôi dưỡng, không giúp, còn có thể bỏ qua, nhưng đại ca đâu? Huynh ấy chính là ruột thịt của nhị ca, còn có Vân Khánh,” bàn tay được bảo dưỡng tốt làm ra bộ dáng thương tâm. “Vân Khánh ba tuổi đã biết đọc, năm tuổi đã thuộc thư, được người trong gia tộc công nhận là một thiên tài thiên phú tài tình. Mười một tuổi đã đỗ tú tài, chỉ cần đậu Cử nhân có thể nhập quan trường,nhưng nhị ca không cho phép Vân Khánh nhập quan trường, đã không nói lại còn không để hắn thi cử để có đường công danh! Cuối cùng vì phải tránh né tranh đấu hoàng triều gì đó liền bức Vân Khánh thú nam thê! Là thú nam thê, tuy nói triều đình ta có luật được thú nam thê,nhưng có người nào có công danh có báo phụ có tài hoa sẽ thú nam thê, để tự hủy Trường Thành sao?! Nếu lúc trước nhị ca không ngăn cản Vân Khánh nhập quan trường, bằng học thức tài hoa của Vân Khánh có thể khiến cho Kim thượng nhìn trúng, cho dù có phát sinh chuyện của nhị ca, Kim thượng cũng sẽ nể mặt Vân Khánh liền đối Dịch gia chúng ta phá lệ khai ân! Cho nên cha nha, Dịch gia chúng ta đều là bị nhị ca làm hỏng, trưởng tôn Vân Khánh cũng bị hủy trên tay nhị ca!!”Tam gia của Dịch gia một phen nói một hơi liền khiến cho Dịch lão thái gia đang ngồi trên cao đường mặt phát thanh, bên cạnh Dịch đại lão gia sắc mặt trắng bệch, tứ thiếu gia cũng ngồi ở một bên không nói một lời, ý tứ lạnh lùng xem cuộc có Dịch Vân Khánh, cũng là trưởng tôn của dịch gia được mọi người trong gia tộc xưng là thiên tài, thiên phú tài tình nhưng lại bị Dịch Nhị gia làm hại, bị hủy tiền đồ trong lời nói của Tam gia, đủ đẹp như tranh, tuấn lãng,lông mày mí mắt bán liễm, khẽ mím môi, nhưng tay đặt ở trên đùi đã nắm chặt đến trắng bệch, biểu lộ nội tâm của hắn cũng không được bình tĩnh như mặt mắt phức tạp của Đông Dương chuyển tới Dịch Vân Khánh, hắn trên danh nghĩa là phu quân của y, còn y trên danh nghĩa là nam thê của hắn, là một người không muốn thú vẫn bị buộc phải thú; một người không muốn gả cũng bị buộc gả cho. Y cho là y nên hận nam nhân này, dù sao vì nam nhân này mà y đường đường là một đấng nam nhi lại bị buộc trở thành thê thị, nhưng nghĩ đến nguyên do, y thật sự cũng không thể hận được.“Đủ rồi!” Dịch lão thái gia vỗ bàn, khí thế bức Tam gia ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ánh mắt cảnh cáo liếc Tam gia rồi chuyển đến đứa con lớn nhất, nói “Lão đại không nên tự trách, phạm sai lầm chính là lão nhị không phải ngươi. Ai cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự tình này. Hiện tại việc cấp bách không phải truy trách, mà là làm như thế nào để sinh sống ở thôn này.”Đông Dương nghe đến khó chịu, thừa dịp nữ quyến tiến vào đưa nước trà liền đi ra ngoài. Lọt vào trong tầm mắt xa xa là thâm sơn rừng gìa liên miên không ngừng,dưới núi có người đốt khói lửa, ngoài ra còn lại là mảnh lớn mảnh lớn ruộng lúa tốt, lúa đã mọc cao cũng đã vàng, không lâu liền có thể thu người, phía sau cũng là nơi ở của bọn họ, nói là chỗ ở, kỳ thật chính là mấy đống phòng đất chằng chịt cao thấp, phòng đất lâu năm không tu sửa, may mắn gần đây trời không mưa tạm thời còn có thể ở nhà là đám cỏ dại mọc tới ngang người, vừa thấy chính là căn nhà bị người ta vứt Dương không chịu ngồi yên, dưới mái hiên sờ soạng đống nông cụ gia dụng được trưởng thôn đưa tới, liền đi ra ngoài bắt đầu dọn cỏ dại. Cố gắng chặt nhổ cả gốc, không thể trừ tận gốc liền chém cả bùn đất. Đông Dương trước chưa gả cho Dịch gia cũng là ở nhà làm nông,mới được gả cho Dịch gia được ba tháng, còn lại bốn năm lẻ chín tháng vẫn là làm nông, nhất thời cũng không ngượng tay, sạch sẽ lưu loát trừ bỏ được một khoảng tử của Tam gia, Lục thiếu gia Dịch Vân Xuân thấy vậy, đem tay áo xắn lên không lên tiếng đi theo sau học Đông Dương xử lý cỏ Dương quay đầu lại nhìn “Lục thiếu gia như thế nào không đi ngủ một lát?”“Ngủ không được. Đại tẩu nếu không để ý thì kêu ta là Lục Lang đi, Lục thiếu gia là người nào chứ, về sau chỉ sợ là không thể đảm nhận được cái tên đó.” Gia cảnh đã biến đổi lớn, hắn cũng được hưởng thụ cuộc sống trước khi xảy ra chuyện, mười ngón tay không dính bụi bây giờ đã không thể tiếp tục, nếu không chỉ sợ bản thân chỉ có thể uống gió Tây Dương không đáp cũng không phản đối, diệt trừ cỏ dại ở cạnh ngoại viện, nói là phơi nắng sau này làm nguyên liệu nhóm lửa cũng nhóm người trong phòng ở nhà chính cũng không thương lượng được cái gì, vừa ra khỏi cửa nhìn hai người ở trong sân làm đầu đầy mồ hôi, Dịch lão thái gia ánh mắt ảm đạm nhưng vẫn giữ vững tinh thần, bắt đầu chỉ huy đám nam nhân trong nhà đi ra cùng nhau rửa sạch gia hiện tại liền oán giận “Không phải đã có người rửa sạch sao? Cha, chúng ta lại chưa từng làm…”Dịch lão thái gia nộ trừng “Chưa từng làm cũng có thể học, ai từ nhỏ sẽ làm việc đó? Vân Xuân không phải cũng chưa từng làm sao? Hắn có thể học được chẳng lẽ ngươi này làm cha lại học không được?!”Tam gia oán giận bị trấn áp, còn lại cũng không một ai dám phản bác, một đám cũng không biết gì về cuộc sống làm nông lại còn là lão gia, thiếu gia cũng không thể không kiên thái gia vừa thấy Đông Dương làm tốt, liền ủy thác y chỉ dạy mọi người. Y cũng dùng tâm để dạy, nhưng cả đám đệ tử đi học không được tốt lắm, cuối cùng lại là y làm chủ lực mới đem toàn bộ sân cũng phòng phía sau miễn cưỡng thu thập gọn vạng thừa dịp trời chưa tối hẳn, nữ quyến phụ nấu lương thực mà buổi sáng thôn dân đưa tới, mọi người đều tùy tiện đối phó rồi một đêm an ổn ngủ lại. Tên gốc Tể tướng nam thê 宰相男妻 Tác giả Mạc Tà 莫邪 Thể loại Cổ trang, chủng điền văn, quan trường, phong lưu tra công sau trung khuyển công, bình phàm nam thê thụ, 1×1,HE. Edit Đông chí Beta Tân sinh Tình trạng Hoàn 84c+2PN 15/07/2016 —————– Văn án Dịch gia tại phủ Bình Dương vì tránh né tranh đoạt triều đình, liền theo sắp đặt của trưởng bối, thú dân nam Vệ Đông Dương. Trưởng tôn của Dịch gia, Dịch Vân Khanh, phong lưu tuấn tú dáng người xuất chúng, ba tuổi có thể đọc thơ, năm tuổi có thể viết thơ, sáu tuổi liền có kiến giải riêng, có thể nói là một thần đồng. Vệ Đông Dương, dung mạo bình thường, dáng vẻ bình thường,thân phận bình thường, không thích khoa trương cũng không tìm được tài nghệ gì, thường thường nửa ngày nói không nên lời, có thể coi như là một người bình thường, không có gì nổi bật.. Một người bị nhị thúc ở trong kinh thành bức bách, một người bị đại bá trong nhà hãm hại, hai con người nguyên bản sẽ không gặp nhau nhưng vì bắt buộc lại có duyên gặp gỡ. Kịch thấu chính là một vị quân tử anh tuấn tiêu sái, tài hoa hơn người, hạc trong bầy gà bị nam thê xuất thân nông gia hấp dẫn, tiến lên con đường trung khuyển. Nội dung Các nhân vật trong truyện vai chính Dịch Vân Khanh hắn, Vệ Đông Dương y ┃ phối hợp diễn Dịch lão thái gia, Dịch Vân Xuân ┃ cái khác săn thú, làm ruộng, hoa đào….. —————- Review by Review đam mỹ Cổ trang, chủng điền, trạch đấu, quan trường tranh đấu, tra công sau biến ôn nhu công x ôn nhu thụ Công là thế gia công tử, kỳ tài trăm năm hiếm gặp nên bị chèn ép lấy nam thê để chặn đứng đường công danh. Thụ cũng là bị ép gả nhưng công không biết, nghĩ thụ tham giàu nên đường đường là đấng nam nhi lại chịu gả làm vợ. Suốt năm năm trời hai người thờ ơ lạnh nhạt. Tới một ngày, gia tộc của công suy sụp phải chịu lưu đày. Thụ là người đứng ra cáng đáng mọi thứ trong nhà. Công dần cảm động và nhận ra đây là người mình muốn ở bên cả đời. Truyện này dễ đọc, tình tiết cũng khá ổn, mỗi tội hơi dài và đoạn gần cuối có phần lạn vĩ. Công không hẳn là tra, tính ra anh cũng chỉ là một nạn nhân trong cuộc hôn nhân kia, ghét thụ là điều dễ hiểu. Lúc đầu đọc có hơi ghét anh, càng đọc càng thấy là một người đàng hoàng, thông minh, nhất là biết thích nghi hoàn cảnh chứ không mang nặng tư tưởng cổ hủ như người nhà. ———— Review Đây là chuyện xưa kể về công thụ bị người nhà hãm hại ép buộc phải lấy nhau . Thụ sống trong nhà nhưng chồng ko yêu , trưởng bối ko thương còn thường xuyên chê trách , nói xấu , danh là phu nhân nhưng toàn phải làm công việc của người hầu . Nhưng thụ vẫn chịu đựng , rồi còn giúp gia đình nhà công kiếm dc cái ăn trong lúc khó khăn . Nhờ sự chân thành , nhân hậu của thụ đã làm công yêu mình , các trưởng bối trong nhà yêu thương . Công lúc đầu cũng hận thụ vì phải lấy thụ mà anh không thể làm quan . Nhưng sau nhìn thấy được sự chân thành của thụ , công đã thay đổi trở nên yêu thương, bảo vệ thụ sau thành trung khuyển sủng thụ vô cùng . Nhờ tài trí của mình , công lập dc công trên chiến trường được làm quan to mang lại vinh hạnh cho gia đình , cho thụ một cuộc sống hạnh phúc sau này . Cảm nhận cá nhân Đọc truyện lúc đầu hơi ức chế vì thụ hiền quá bị ức hiếp chắc lúc giờ ad đọc toàn trạch đấu mà thụ cường nên lần đầu tiếp xúc thể loại này nên chưa tiếp thu dc .Phần sau cũng ko thích lắm vì tác giả viết thụ như phu nhân trạch gia ấy mất hết nét mạnh mẽ , khoẻ mạnh lúc đầu của thụ . Ngoài hai điểm đó ra thì truyện ổn, sủng . Thụ sạch , công lần đầu quan hệ với thụ là sạch nhưng sau này nhà bắt lấy thêm 2 tiểu thiếp . Bà A thì sinh dc 2 đứa trai, sau này cầm hết tiền trong nhà dẫn theo hai đứa con bỏ đi. Bà B thì 1 đứa , nhưng sinh xong thì chết, sau này thụ xem thằng bé như con mình mà yêu thương ————- Review Lâu lâu mới tìm được một bộ đam mỹ chất lượng như thế này! Nếu số phận đáng thương của người phụ nữ trong thời phong kiến đã được lột tả qua các tác phẩm văn học mà chúng ta từng được học và nghe thấy thì điều đặc biệt ở đây lại diễn ra ở một vị nam thê được gả cho công tử thế gia trong một gia tộc thư hương nổi danh cả trăm năm. Như truyện Trọng sinh thành chó dẫn đường, cái ngược trong truyện không xuất hiện ở anh công Dịch Vân Khanh của chúng ta mà xuất phát từ phía gia đình của anh. Nói thế nhưng anh cũng ngược em đấy nhưng nó xuất hiện lâu trước đó và sau 3, 4 chương gì đó anh đã thương em rồi nên không cần màng nhé. Vệ Đông Dương – một chàng trai tuy không có tướng mạo và khí chất kiệt xuất gì nhưng lại vô cùng tài giỏi và thiện lương, nhưng tiếc thay số em nó lại bị tác giả ghẻ lạnh, cái may chưa tới nhưng xui đã ngập mặt, cha mất lúc em 12 tuổi, tài sản bị đại bá cướp đoạt thì thôi, nay lại còn bị ép gả cho một nam nhân khác, phá vỡ mộng cưới vợ sinh con, sống cuộc sống bình lặng của em, từ đây em thụ chính thức nâng ly từ biệt với con đường trai thẳng sau này. Khổ đã thế nhưng khi làm nam thê còn cực gấp trăm lần như vậy, bởi lẽ thân phận nam thê còn kém xa cả thiếp thất, thêm vào đó anh công chẳng thương gì em thụ, cưới em cũng chỉ là bắt buộc mà em cũng vô tình trở thành vật cản để nhị thúc chèn ép con đường tương lai hào nhoáng của anh thành ra anh hận em còn chưa hết huống chi là thương, thành ra để cho đám người trong nhà từ ông bà đến đám nô tỳ khinh em đến đáy xã hội. Truyện logic vô cùng, tái hiện một cách chân thật, sinh động về xã hội phong kiến ngày xưa từ các lễ nghi cung bậc, khắt khe trong cách hành xử, sự trọng nam khinh nữ…ý lộn, nam thê. Mà mâu thuẫn chủ yếu ở đây xuất phát từ các thành viên trong gia đình khi mà cả nhà bị lưu đày đến Dương Châu. Đồng thời lúc này cũng là khi sự thật về lần cưới gả ấy của công thụ được phơi bày, tình cảm của hai người dần dần nảy sinh. Khi đọc truyện này phải dành gần như đủ cảm xúc phong phú để cảm nhận truyện, anh công tuy nhìn thì tiêu sái mà mỗi lần bên em lại dễ thương chẳng khác nào một đứa trẻ, đã thế còn so đo tranh tình cảm của em thụ với thằng con, còn thụ tuy hiền lành nhưng không dễ dãi. Đặc biệt trong truyện, trước đó công đã có năm thê tứ thiếp nhưng đều rụng từ từ khi cả nhà công bị lưu đày, và người cuối cùng vì lầy lội quá mà anh bỏ luôn, cuối cùng là một lòng một dạ bên em, hai người cùng nhau trải qua từ lúc bị lưu đày nghèo rớt mồng tơi cho tới khi anh đứng trên ngưỡng cao danh vọng. Trong truyện ghét nhất chính là nhân vật Tam thúc và Tứ thúc của Dịch Vân Khanh, ngoài ra còn rất nhiều nhân vật khác đại diện cho những con người ỷ lớn hiếp bé. Thích nhất là khi đọc tới mấy đoạn những ông quan, bà phu nhân tỏ ra ta đây ăn hiếp thụ, cuối cùng đều bị phu phu Khanh – Dương xử hết, đọc mà thấy thỏa mãn gì đâu ấy! ———- Review by MeoDyen Thể loại *vốn dĩ mị đã nghĩ là NGÀN NĂM CHẢ THÈM ĐỌC* => Vừa cổ trang vừa chủng điền vừa… ít Hờ = + Nhưng đọc rồi mới thấm cái ý nghĩa “mỗi loại 1 cái hay”, bộ này đáng đọc lắm mọi người ạ! Thâm tình vô cùng! Sống trong đời sống cần có 1 chữ tình thêm chữ nghĩa. Thụ là Đông Dương, bị ép làm nam thê cho một 1 người tài năng xuất chúng như Vân Khanh đã làm cho đôi bên đều cảm thấy khuất nhục. Một người vốn là nam nhân phải đi làm vợ, một người tài trí cao ngạo phải cưới nam??? Đây là tình huyết máu cún?? không đâu, chuyện bắt đầu thì cả gia đình đã đi đày rồi! Máu cún ở đây là gia đình”vương giả giàu có ngày xưa” ỷ vào bản thân mà hành hạ Đông Dương. Để nuôi sống cả gia đình tay chưa bao giờ lấm đất, một mình em phải lăn lộn trên núi săn thú bán lấy tiền, bao lần gặp nguy hiểm, vậy mà 1 lần bị sói hổ bao vây 1 ngày không về, cả nhà kia còn trách em, may mắn kì ngộ được lang vương mà sau này thoát kiếp nạn. Một lần nữa vì kiếm cỏ linh chi mà té ngã bị thương, lại bị phạt quỳ vì tiểu thiếp quá vớ vẩn, em bỏ đi để lại phong thư bảo rằng đã trả hết nợ ÂN NGHĨA = éo, éo, éo, em trả quá thừa rồi. May là truyện này Anh công Vân Khanh là 1 kẻ có đầu óc và thâm tình vô đối nên đã giải thích tất cả cho em, vì em đòi lại công đạo, mặt dày tìm em về. May mà có em, anh mới đi tòng quân được vì cả gia đình ném lại cho ẻm chăm còn gì, không có ẻm thì nhà đó già trẻ lớn bé bị chiến tranh cho chết hết là chắc. Khổ sở đủ đường, hai người cũng trùng phùng nhưng sức khỏe em suy giảm hắn, cả nhà đó giờ đã biết thương và bảo vệ em. Nhưng 1 vài con nữ phụ thì đầu óc vẫn còn úng nước chán, dùng nhiều cách hạ lưu hại em… cuối cùng bị hại lại *đáng đời* Nhờ tài năng bình phàm của mình, nhờ 1 vườn đào 8 cây độc nhất vô nhị mà Đông Dương cuối cùng cũng viên mãn nhân sinh, được làm Hầu gia, được làm nghĩa tử của Thái Hậu. Hai người trả hết ân nghĩa, giải quyết thù hận năm xưa rồi viên mãn nắm tay nhau đến già! —————- Link

nam thê của tể tướng