⚾ Đen Trắng Mặc Bảo Phi Bảo
Văn của Mặc Bảo Phi Bảo luôn ngọt ngào thanh tân. Cô có khả năng viết về nhiều đề tài, và dù cốt truyện có quanh co, rắc rối, tình tiết có đau khổ, bi thương thế nào thì đến cuối cùng, câu chuyện cũng sẽ kết thúc có hậu, vì thế mà cô được độc giả gọi bằng cái tên trừu mến: Tác giả có trái tim ấm áp. Click to expand
Video TikTok từ ঔৣĐỗ Tɦʊ ℭúℭঔৣ 👑 (@dothucuc1234): " DÙNG KEM BODY MÃI KHÔNG TRẮNG Đây chắc hẳn là nỗi băn khoăn của không ít chị em Đặc biệt nhiều khi mặc đồ đen mà bôi kem body thì ôi thôi : LEM NHEM nhìn bẩn bẩn cơ ! Thì combo Body: #OIL_DƯỠNG_BHA_2% + #KEM_BODY_PHÔ_MAI => Chính là CHÂN ÁI của chị em mình
Mặt cô nóng lên, lập tức quay sang, nhìn thẳng vào mắt anh. Anh khẽ cười, nói, "Vừa rồi không thấy rõ em nói .". Bị anh nhìn như thế, cô dù có một bụng lời nói dối cũng không dám nói, đành phải nói, Em nói là, em phải lên tầng 5 mượn sách, có thể thầy sẽ phải chờ
Cuối cùng cô mặc một chiếc quần dài màu xanh da trời và áo len trắng, mặc thêm chiếc áo khoác ngoài bằng lông dê dài tới mắt cá chân, mang kèm với đôi ủng ngắn màu đen. Nhìn qua gương, tự nhiên cô lại nghĩ đến đôi giày quân nhân màu đen mà anh mang lúc chiều.
Đường Về - Mặc Bảo Phi Bảo , chương 6 của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Truyện Tùy tiện phóng hỏa - Mặc Bảo Phi Bảo. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. Truyện Tây, Việt đủ loại.
4 chị em nhà Thiều Bảo Trang hội ngộ khung hình gây sốt. Thời điểm này, nhất cử nhất động của Thiều Bảo Trang - "tình tin đồn" từng gắn bó với nhạc sĩ Phương Uyên suốt 9 năm được quan tâm đặc biệt. Mới đây, nữ ca sĩ khoe hình so kè cùng 3 chị em gái gây sốt. Có
Đọc truyện Đường Về - Mặc Bảo Phi Bảo - Tác giả Mặc Bảo Phi Bảo: nếu anh có thời gian rảnh rỗi sẽ tìm cơ hội gọi điện lại cho cô. Mọi người ở lại kí túc xá trong nhà máy, kí túc xá một khu nhà ba tầng. Hai người chung một phòng, bên trong có giường tầng, t
phi điệp 5 cánh trắng bảo duy Một bông hoa bảo duy chuẩn gồm có: mắt chuẩn gọn, mũi phải trắng, cựa trắng, vạch thùy, họng sạch. Một là về cánh hoa Cánh hoa màu trắng tinh khiết, cánh hoa vàng căng, càng bay càng tốt, thu gọn tròn , cân đối Hai là về lưỡi hoa Lưỡi hoa thon gọn, xinh xắn, cân đối, vừa phải Ba là mắt hoa
SnxKW. Chương 006 Cô cùng Agassi đi trên con đường lầy lội,hết tránh vũng nước này lại tới vũng nước khác. Đi qua ngã tư đường là đã đến quán vẽ Henna Tatto. Trình Mục Vân dẫn họ vào quán, chủ quán đang xem tin tức bằng chiếc tivi nhỏ kiểu cũ, thấy họ tới, đứng dậy dùng ngôn ngữ xa lạ trao đổi với Trình Mục Vân mấy câu, rồi quay đầu dặn dò mấy câu với người đứng sau tấm rèm. Có một co gái trẻ tuổi đi ra, chắp tay hành lễ với hai người, dùng ngôn ngữ bản địa, sau đó đỏ mặt nhìn Trình Mục Vân, chờ anh phiên dịch. Trình Mục Vân hếch cằm, "Cô ấy mời hai người đi lên tầng trên." Nói xong, kéo qua một cái ghế dựa, ngồi tựa lưng xuống, bày ra bộ dạng sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Hai người đi lên trên tầng, nhìn thấy có bốn người đang dùng những tấm rèm lớn dày phân cách nơi đây thành những phòng nhỏ. Bên trái bên phải đều đã có người, khi các cô đi lên tầng trên, bên cạnh vừa vặn có một người phụ nữ bịt kín bằng chiếc khẩu trang màu đen, bưng thuốc màu đi ra. Ôn Hàn cùng Agassi cũng chọn mỗi người một phòng. Cô xốc tấm rèm lên đi vào, quay người đem tấm rèm hạ xuống hết để không có khe hở nào nữa, mới quay người nhìn lại, chỉ thấy trong phòng có một chiếc giường nhỏ, trên giường được lót bằng tấm thảm có hoa văn Ấn Độ. Phòng này cùng với phòng cách vách tuy rằng cách nhau một lớp vải dày nhưng vẫn có thể nghe được rất rõ những người bên phòng đang cười chào hỏi nhau, vẫn là ngôn ngữ nghe không hiểu đó. Cô đang còn do dự xem có nên đi kiểm tra xem chiếc giường có sạch hay không thì phía sau có người vén tấm rèm lên, "Cởi áo ra, nằm xuống chiếc giường đó đi." Cô kinh ngạc quay dầu, thấy được một đôi mắt quen thuộc, tuy rằng mang một chiếc khẩu trang màu đen che đi hơn nửa khuôn mặt nhưng cô vẫn nhận ra, là anh ấy. Cô há miệng thở dốc, trong lòng bắt đầu hoảng loạn. Trình Mục Vân nheo mắt lại, dùng ngón trỏ làm dấu trước miệng. Rất rõ ràng là cảnh cáo cô, không cần lớn tiếng, cách vách có người mà phòng nhỏ đối diện cách đây không xa là phòng Agassi. "Anh... tới đây làm cái gì?" Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như là kẻ trộm vậy. Anh đem thuốc màu cùng chiếc khăn mặt đặt trên chiếc bàn thấp, đi đến gần cô. Cô lui về phía sau, cho đến khi đụng phải chiếc giường nhỏ. Vạt áo bị anh kéo lên, cô luống cuống đè lại, trừng mắt nhìn anh. Anh cúi đầu, thì thầm, "Em xem, nơi này có giường, những người khách kia cũng đều phải làm như vậy." Ôn Hàn do dự, đúng là nói như vậy nhưng mà cô... Trình Mục Vân không cho Ôn Hàn cơ hội do dự, đã thuận thục cởi chiếc áo T-shirt dài tay trên người cô xuống, để cô nằm lên giường, đè lên bụng cùng thắt lưng của cô, rồi xoay người cô lại. Một chân Trình Mục Vân đứng bên cạnh giường, một chân quỳ trên giường, cúi thấp người bóp túyp thuốc. Thuốc màu phun xuống đầu ngón tay của Ôn Hàn. Thuốc màu mát lạnh, trong khi làn da cô nóng bỏng. Mới đầu, cô có chút không thoải mái, dù sao trên người chỉ mặc có nội y, lại nằm với tư thế này ở trên giường, ở trước mặt anh ta khiến cho cô có loại cảm giác bất an. Nhưng qua một lúc lâu sau, cô bắt đầu thưởng thức tác phẩm của anh. Ánh mắt của Trình Mục Vân chỉ dừng trên cánh tay của cô cùng với hộp thuốc màu, hình vẽ bắt đầu từ ngón tay, rồi đến mu bàn tay, mới đầu chỉ là những dây leo quấn lấy nhau, dần dần đến cuối sợi dây leo lại xuất hiện một bông hoa sen. Hoa sen mọc trên dây leo? Một sự kết hợp kỳ quái. "Ôn Hàn?" Agassi ở một gian phòng khác, cách hai lớp rèm, đang nói chuyện với cô. Ôn Hàn 'ừ' một tiếng, chột dạ liếc mắt nhìn Trình Mục Vân. "Người đàn ông đó, hôm trước tớ nhìn thấy anh ta tới phòng có một người phụ nữ, lại còn biết nói tiếng Nga nữa, nhưng đó là một người phụ nữ rất lả lơi." Agassi dùng tiếng Nga nói xong, cũng chỉ nghĩ rằng nơi này chỉ có cô ấy cùng Ôn Hàn là nghe hiểu được, "Vừa rồi khi anh ta đưa chăn ga đã hong khô cho tớ, tớ ám chỉ với anh ta rằng đêm nay có thể ở lại phòng tớ, nhưng anh ta còn giả vờ như không hiểu." Trình Mục Vân vẫn đeo khẩu trang hôn lên bờ vai trái của Ôn Hàn, hơi thô ráp nhưng vẫn có hơi ấm. Ôn Hàn không dám nhúc nhích. Tiếng cười của Agassi truyền tới, "Cậu sao không nói gì vậy? Ôi trời, tớ không thể cười được nữa, làm hỏng mất hình ảnh trên tay tớ rồi, sư phụ đẹp trai đang vẽ cho tớ đã bắt đầu dùng ánh mắt đẹp đẽ kia cảnh cáo tớ rồi đây." Cô đành ừ một tiếng. Bốn phía lại khôi phục sự im lặng. Ngoài cửa sổ, ngọn đèn đường gần ngay khách sạn vẫn tỏa ra những ánh sáng mờ nhạt. Có một quán bar vừa mới khai trương, hình ảnh bên trong phản chiếu lên cây cối phía bên ngoài, lấp lóe những ánh sáng bảy màu từ những ngọn đèn thủy tinh nhiều màu sắc treo trên trần quán bar. Trong không gian im lặng, cô càng ngày càng luống cuống, chống cánh tay lên muốn hoạt động cánh tay một chút. Khi ở Ấn Độ, cô đã từng thấy có người khi được vẽ xong hai tay phải ngồi im ở nơi đó cả mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi thuốc màu khô hẳn. Một tiếng hay hai tiếng... "Tại sao... anh hoàn tục?" Ôn Hàn nhẹ giọng hỏi bằng một câu tiếng Trung với mục đích nhằm chấm dứt không khí im lặng quỷ dị này. Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như hương hoa có thể tan vào trong gió. Trình Mục Vân vẫn chăm chú vẽ. Anh nói nhỏ, "Trái tim tôi đã quy y thì cho dù ở bất cứ nơi nào hay làm bất cứ chuyện gì cũng không có gì khác biệt. Cho dù tôi cùng em làm tình cũng vậy thôi." Trong khi nói chuyện, bàn tay anh vẫn vẽ không ngừng Mục Vân đã bắt đầu vẽ lên cánh tay của cô, trên sợi dây leo không phải là bông hoa sen nhỏ mà là một đóa hoa lớn, các cánh hoa chồng xen kẽ lên nhau. "Nếu đã giữ giới thì "dục" cũng là cảnh giới lớn nhất." Ôn Hàn nhẹ giọng nói. "Sao? Em cho rằng như vậy sao?" "Cho dù người không tin đạo Phật cũng biết rõ ràng..." "Cho dù phá giới thì sao chứ?" Trình Mục Vân cúi đầu thì thầm. Trình Mục Vân bỏ ống thuốc màu xuống giường, ngón tay anh thuận theo sống lưng Ôn Hàn, lướt dần xuống dưới, đường nét sống lưng cô rất rõ ràng trơn truột, cột xương sống hõm xuống. Thuốc màu bắt đầu 'rơi xuống' đùi của cô Ôn Hàn nhắm mắt lại, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh theo từng động tác của anh, khiến cả người cô nhanh nóng lên. "Không nên cử động." Anh nhẹ giọng nói, "Em hãy giữ nguyên tư thế như thế này, không cần làm hỏng bông sen kia." Ôn Hàn cắt chặt môi, bởi vì vừa giằng co nên cả người có chút run lên. Cánh tay nơi bị anh đè chặt đã bắt đầu rịn mồ hôi, anh nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi cô, "Cánh tay em tê lắm rồi sao?" Ôn Hàn cắn chặt răng không trả lời. "Giữa cấm dục và buông thả bản thân có một khoảng thời gian rất tuyệt diệu." Anh thì thầm bên tai cô "Em không cảm thấy sao?" Ôn Hàn cảm giác được hơi thở của anh ở phía sau tai, mà cả người cô dưới sự cấy hai của bàn tay anh giống như một ngọn lửa tích tụ nơi cổ họng. Trình Mục Vân nhẹ giọng gọi tên cô, chỉ dùng tiếng trung để đảm bảo chỉ có cô và anh mới nghe được. Khi mà anh gọi tên của cô, cô thậm chí đã ảo giác rằng, anh đã yêu cô. Đây là loại tình yêu 'nhất kiến chung tình' sao... Đêm nay phải đợi liên tục đến hai ba giờ sáng, Agassi ở phòng đối diện cũng đã rất mệt mỏi, cách hai tấm rèm vẫn cố nói, "Vừa rồi ông chủ đi lên có nói, anh chàng Trung Quốc đi cùng chúng ta ở lại dưới tầng lúc nãy có nói rằng, để cho hai người bọn mình chờ cho đến khi màu khô, có thể ngủ lại đây, chờ sáng mai rồi trở về...." Khi Ôn Hàn đã sức cùng lực kiệt thì Trình Mục Vân nói với cô, cô đã có thể tự do hoạt động. Ôn Hàn làm gì còn sức lực hoạt động, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh dậy đi xuống tầng. Trình Mục Vân ngồi dựa người trên một cái ghế salon đơn cũ nát, hai chân gác lên quầy bar thấp trước mặt, giống như cả đêm cũng chưa rời khỏi chỗ đó, từ từ đứng lên, hoạt động cánh tay một chút, "Hi vọng hai người đẹp đã trải qua một buổi tối thật sự vui vẻ." Trình Mục Vân cầm lấy áo khoác của mình, đẩy cửa đi ra ngoài trước. Trở về khách sạn, bà chủ đứng ở cửa phòng mình nơi tầng một, cười nhìn bọn họ, "Ông chủ Vân về thật đúng lúc, có một cuộc điện thoại đường dài cho anh, tôi đã lấy số, anh hãy nhanh chóng gọi lại cho bọn họ." Trình Mục Vân nhanh chóng chào tạm biết các cô, đi theo bà chủ khách sạn vào phòng. Trình Mục Vân ngồi xuống ghế sofa, bà chủ nhanh chóng đưa đến một ly trà sữa nóng đặc trưng của Nepal. Trình Mục Vân cảm thấy hơi mệt mỏi, anh cởi hai cúc áo sơ mi ở cổ áo, dùng hay ngón tay ly trà uống một ngụm. Bà chủ nhìn anh, "Đêm qua như thế nào?" Trình Mục Vân gác tay lên thành ghế, không trả lời. "Anh không sợ cô gái đó có thân phận đặc biệt sao? Có lần anh nói, nửa năm trước anh đã từng gặp cô ấy." "Tôi đã sờ từng tấc da trên người cô ấy, hiểu rõ thân thể cô ấy hơn chính bản thân cô ấy. Cơ thể của cô ấy rất đơn thuần." Không có dấu vết của sự huấn luyện đặc biệt. Nhưng dáng người của cô rất đẹp, hẳn là người thích vận động? Nghĩ đến đây , anh lại muốn... Huống hồ tối hôm qua cũng đã cho người quan sát thân thể của người đẹp nước Nga kia, thật sự là bình thường. "Thật sự là kỳ lạ, người đàn ông kia lại đưa mấy người dân bình thường đi du lịch." "Đây là thủ thuật che mắt rất hay." Trình Mục Vân nói như thể đang đánh giá. Bà chủ nghĩ một chút, đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn những du khách khắp các nơi đang đi lại tập nập trên đường phố, "Vừa rồi trước khi ra ngoài, Vương Văn Hạo còn hỏi tôi về môn thể thao chèo xuồng trên sông Trisuli đấy." "Ngày hôm qua lúc gặp tôi trò chuyện, anh ta cũng nói, tiếp theo sẽ là hoạt động chèo xuồng trên sông." Trình Mục Vân tiếp tục uống trà sữa để nhuận cổ họng. Việc cấm dục cả buổi tối hôm qua khiến các sợi dây thần kinh trên người anh căng cứng. Cuối cùng anh cũng thừa nhận, làm tình là việc khiến con người dễ hưng phấn nhưng cũng mệt mỏi nhất. "Tôi không muốn dùng toàn bộ thời gian của một ngày để ngồi trên chiếc thuyền cao sư đó, nghe tiếng gào thét mất khống chế của những du khách đó." Hơn nữa, với tư cách là "bảo tiêu bản địa", anh và Mạnh Lương Xuyên còn phải mang theo hàng hóa cùng bọn họ đi chơi trên sông. Thật sự là một cuộc hành trình hành hạ con người. "Hoạt động thể thao này ít nhất cũng kéo dài hai ngày một đêm. Anh nói xem, anh ta có lựa chọn giao hàng vào đêm đã ngoại không?" "Có khả năng đó." Trình Mục Vân cảm thấy không thoải mái chút nào, mày chau lại.... Trong đầu anh bắt đầu vang lên tiếng la hét của đám phụ nữ, thậm chí cả đàn ông. Bây giờ Trình Mục Vân đang ngồi đối diện với tấm thảm lông mang phong cách Tây Tạng treo ở trên tường. Nhìn hình ảnh ngôi chùa và một hàng "Chuyển kinh luân" trên tấm thảm lại khiến anh nhớ tới bông sen trên người cô.
đen trắng mặc bảo phi bảo